"Để anh rửa bát cho, em cẩn thận kẻo hỏng bộ móng tay nhé!"
Tôi và chồng kết hôn cách đây 7 năm khi tôi là nhân viên công ty tư nhân và anh là giáo viên cấp hai. Sau ba năm, chúng tôi có hai con. Cuộc sống hôn nhân đầy lo toan về tài chính khiến cả hai lo lắng. Lương chồng tôi thấp và không có thu nhập thêm, nên sau khi sinh con, tôi phải vất vả làm việc để kiếm tiền. Chồng tôi hỗ trợ tôi chăm sóc con cái và nhà cửa mà không phàn nàn. Nhờ tập trung vào công việc và tinh thần cầu tiến, tôi đã thăng tiến từ nhóm trưởng lên quản lý và hiện tại là trưởng phòng phát triển ý tưởng. Đam mê công việc giúp tôi dần thay đổi mà không nhận ra.
Tôi đã sống gần 4 năm với suy nghĩ rằng việc nhà là của chồng, còn tôi chỉ cần kiếm tiền. Tôi quên mất vai trò của mình trong gia đình. Một tuần trước, sau khi nhận lương, tôi đầu tư cho bản thân và thông báo sẽ chỉ đưa chồng hơn triệu để chi tiêu. Anh khuyên tôi chi tiêu tiết kiệm vì khó khăn, nhưng tôi lại nổi cơn giận và mắng mỏ anh về việc quản lý tài chính. Cuộc cãi vã giữa chúng tôi trở nên lớn tiếng.
Anh khuyên tôi thử ở nhà lo mọi việc để hiểu vất vả ra sao. Tôi mỉa mai anh rằng chỉ việc chăm con và làm việc nhà mà còn không nổi, thì đừng lớn tiếng. Bực tức, anh đã tát tôi. Tôi cũng tức giận, nghĩ mình phải lo toan đủ thứ trong khi còn bị chồng xem thường. Tôi không chịu đựng được, vừa khóc vừa viết đơn ly hôn, ký xong đưa cho anh. Tôi nghĩ anh sẽ không ký, nhưng anh lại viết tên mình. Tôi bỏ lại đơn, dắt con về nhà mẹ đẻ. Đêm đó tôi khóc không ngừng và sáng hôm sau vẫn phải đi công tác. Nhưng chỉ sau buổi sáng, mẹ tôi đã gọi hơn chục cuộc, bảo tôi về gấp vì bé khóc mà không ai dỗ được.
Con nhất quyết đòi về với bố, tôi đành phải bắt xe trở về. Gặp tôi, con gái không vui vẻ mà chỉ khóc và đòi bố. Về nhà, tôi thấy vắng tanh, chồng và con trai đã đi. Tôi cố nấu cháo cho con nhưng con không ăn và hất đổ bát cháo, khóc gào đòi bố. Tôi đau lòng, tìm quần áo cho con nhưng không biết ở đâu, cuối cùng chỉ tìm được một bộ treo ngoài ban công. Tôi dỗ dành con rằng bố sẽ về sau. Quyết định dọn dẹp nhà cửa và đưa con đi siêu thị mua đồ ăn tối, nhưng lâu ngày không làm việc nhà khiến tôi luống cuống. Cuối cùng, tôi nấu xong bữa cơm nhưng thấy mệt và không ngon. Nhìn lại, tôi nhận ra mình đã đánh mất hạnh phúc mà không biết trân trọng.
Tôi ôm chặt chồng, vừa khóc vừa xin lỗi anh. Là một người phụ nữ, tôi cảm thấy bất lực trước những công việc hàng ngày trong gia đình và nhận ra tầm quan trọng của anh trong cuộc đời mình. Anh đã yêu thương tôi vô bờ bến, chấp nhận vất vả vì vợ con. Dù có công việc riêng, tôi chưa bao giờ đồng cảm với anh. Tối hôm đó, khi chồng và con trai về nhà với túi rau củ, con trai vui vẻ chào, còn anh thì im lặng. Tôi nhìn cảnh anh tắm cho con mà rơi nước mắt, nhận ra gia đình vẫn vui vẻ dù tôi không có mặt. Khi tôi vào bếp thông báo đã nấu cơm, anh chỉ ừ mà không nhìn tôi. Bữa tối, các con chê món ăn và đòi bố chiên trứng, khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Sau bữa ăn, tôi cố gắng dọn dẹp.
Anh nhẹ nhàng bảo tôi vào phòng khách chơi với các con, để anh rửa bát vì nước rửa bát có nhiều xút, có thể hỏng móng tay của tôi. Nỗi chua xót trào dâng khiến tôi bật khóc. Tôi quay lại ôm chặt anh, vừa khóc vừa xin lỗi, nhưng anh chỉ ôm tôi mà không nói gì. Đêm đó, chúng tôi ngủ riêng: anh với con trai lớn, tôi với con gái nhỏ. Tôi suy nghĩ suốt đêm mà vẫn không biết phải làm gì để anh tha thứ.



Source: https://afamily.vn/de-day-anh-rua-bat-cho-can-than-keo-hong-bo-mong-tay-cua-em-7496.chn